Alan Kurdi, một cái tên lạ lẫm
với hầu hết ngót 8 tỷ người trên thế giới này, vào ngày 04/09/2015 đã
trở lên nổi tiếng theo một cách mà chắc em chưa bao giờ hình dung đến.
Trong
cuộc đời ngắn ngủi chưa đầy 3 tuổi của mình, Kurdi chắc chắn chưa hiểu
được những gì đang diễn ra xung quanh và ở quê hương mình. Trong sự xô
đẩy của định mệnh, được định đoạt bằng quyết định của những người thân,
Alan Kurdi được đưa lên một con thuyền nhỏ cùng với cha, mẹ và người anh
trai 5 tuổi, với em, hẳn cũng giống một chuyến đi chơi. Ít giờ sau, em
được tìm thấy khi nằm dài trên bãi cát của một bờ biển tại Thổ Nhĩ Kỳ,
yên bình trong giấc ngủ giờ đã thành vĩnh viễn. Mẹ và anh trai của Kurdi
cũng ra đi trong ngày hôm đó khi chiếc thuyền nhỏ chìm giữa biển trong
nỗ lực tuyệt vọng chạy trốn khỏi Syria, giờ đã thành một địa ngục sau
các nước cờ giành giật quyền lực giữa các thế lực chính trị cả trong và
ngoài quốc gia Trung Đông bi thảm này.
Đó là những gì được phơi bày trên hầu hết các bản tin của các hãng truyền thông trên thế giới vào ngày 04/09/2015.
Anh
Lãng đã ngắm bức ảnh này nhiều lần, và thú thật chưa bao giờ đủ can đảm
để nhìn chăm chú quá 1 phút. Dù rằng luôn có điều gì đó thôi thúc cần
phải nhìn lại thêm một lần nữa.
Những
năm 1970 và 1980, hàng triệu người Việt lênh đênh trên biển, giữa bão
tố, đói khát, cướp bóc và sát nhân, vào lúc mà trình độ văn minh của
nhân loại còn man rợ hơn ngày nay rất nhiều lần, chắc chắn những bi kịch
tương tự Alan Kurdi không hề ít, thậm chí còn bi thảm hơn nhiều lần.
Lúc đó chưa sẵn máy ảnh và truyền thông, mạng internet cũng không hề có.
May mắn thay (hay cũng bi thảm thay) những nỗi đau ấy của người Việt
không bị lưu lại một cách đầy ám ảnh giống như bức ảnh này.
Anh sẽ không nói gì về lương tri, thứ tình cảm ủy mị em chã ấy là sự
biểu trưng cho sự đớn hèn và là căn nguyên của nhiều đau khổ trên thế
giới này. Nhưng sự ám ảnh từ hình ảnh này khiến anh và các bạn cần thật
sự trân trọng những gì đang có, và phải quyết liệt đấu tranh để triệt
tiêu mọi nhân tố khiến con cháu chúng ta phải rơi vào thảm cảnh bi
thương này.
Thế giới năm 2015, cũng vì thế mà thay đổi.
Cuối
cùng người ta vẫn thấy đâu là ánh sáng của văn minh và tự do. Một châu
Âu vật vã trong suy thoái kinh tế, một loạt các đảng phái có khuynh
hướng bài trừ người nhập cư lên nắm quyền ở nhiều nước châu Âu trong các
năm 2011 - 2015. Khắp nơi người ta nói đến việc bế quan tỏa cảng với
các nền văn hóa ngoại lai, với người nhập cư và bảo vệ việc làm cũng như
an sinh xã hội cho người bản địa. Sau khi hình ảnh và câu chuyện về
Kurdi được lan truyền, người ta thấy một lối cư xử hoàn toàn khác. Hầu
hết các chính phủ châu Âu đều hành động trong các chương trình an sinh
cho người nhập cư tị nạn, nhiều dòng người tại Na Uy, Áo, Đức, Anh ...
mang theo chăn và quần áo ấm ra đón những người tị nạn. Một lần nữa, giá
trị nhân văn, khái niệm về lòng bác ái và quyền con người thắng thế tại
Âu Châu, dù các khó khăn kinh tế vẫn chưa hề thuyên giảm. Cuối cùng thì
sức sống thực sự của các giá trị dân chủ vẫn giành phần thắng cuối
cùng, sau nhiều nghi ngờ về sự thất bại của các nền văn minh phương tây
khi để các xu hướng dân tộc chủ nghĩa thắng thế trong một vài năm khó
khăn kinh tế. Một điển hình cho các giá trị nhân văn, Angela Merkel
tuyên bố nước Đức sẽ giành một ngân khoản 11 tỷ USD để hỗ trợ cho người
nhập cư trong năm tài chính tới. Trong một phát biểu công khai, nữ thủ
tướng quyền lực của một nước Đức luôn chặt chẽ trong chi tiêu và thận
trọng trong tiếp nhận các nền văn hóa ngoại lai, nói về một xu hướng mới
khi đón tiếp những người xa lạ, và bà tin rằng đó sẽ là xu hướng tốt.
Rất khó để nói trước điều đó sẽ đúng hay sai, khi thế giới ngày nay
thường phải vật lộn giữa các giá trị văn minh và cực đoan, khi lực lượng
tàn bạo đến ghê rợn là IS lại mộ được một lượng chiến binh đáng kể từ
những thanh niên được sinh ra và lớn lên ở các nước châu Âu vốn được
hưởng các giá trị nhân văn từ tấm bé.
Tuy nhiên giữa sự
bạo tàn của chiến tranh, của các toan tính đầy thủ đoạn của các thế lực
chính trị trên thế giới và những số phận bi thương như Alan Kurdi. Xen
lẫn giữa bức tranh bạo tàn và bi thương, đọng lại cuối cùng và đem lại
niềm hy vọng, chính là các giá trị nhân văn, sản phẩm kết tinh từ sự văn
minh và tự do mà các nền văn minh phương tây đã phấn đấu để đạt tới
trong nhiều thế kỷ.
Không ai có thể nói trước được liệu
những người di cư hồi giáo Syria được châu Âu chào đón hôm nay, sau
nhiều năm nữa sẽ biến thành những động lực tích cực mới cho miền đất mà
họ phải đánh đổi vô số thứ mới tìm đến được, hay lại trở thành các nhân
tố gây bất ổn và biến thành các ví dụ điển hình cho sự thất bại của các
giá trị châu Âu. Tuy nhiên, ngay vào lúc này, thế giới có lẽ lại tìm
thấy một niềm hy vọng khi ánh sáng của văn minh và tự do vẫn đang thắng
thế.
Một quốc gia phải sống bấp bênh trong mối đe dọa chủ
quyền, trong một xã hội cai trị độc tài và ngự trị bởi nạn tham nhũng và
các giá trị xã hội ngày càng xuống cấp, sớm muộn rồi cũng sẽ đối mặt
với hoang tàn nếu những công dân của nó không thức tỉnh. Anh Lãng không
xúi các bạn làm loạn, vì như vậy là rất ngu và anh không muốn ngồi tù,
nhưng anh Lãng xúi các bạn phải thức tỉnh ý thức và trách nhiệm với xã
hội. Phải hành động bằng chính những quyền mà hiến pháp trao tặng cho
mỗi công dân, phải đòi hỏi xã hội được cai trị bằng luật pháp và sự công
bằng. Phải đòi hỏi bộ máy nhà nước sống bằng tiền thuế và tiền bán tài
nguyên quốc gia phải hành động trong sạch vì lợi ích quốc gia. Phải kiên
trì trong hòa bình nhưng kiên quyết đối mặt với họa xâm lăng với dũng
khí cao nhất để bảo toàn được tương lai cho các thế hệ tiếp sau. Trên
hết, phải có tự trọng với chính bản thân mình để nhận ra mình vẫn là một
con người với niềm khao khát cho những giá trị thuộc về lý tưởng.
Liệu
dân tộc này có còn phải chịu đựng bi thương như hơn hai triệu người
Việt đã từng trên biển vào những năm 1970, 1980 và nhiều năm sau đó?
Liệu một lúc nào đó chính con cái các bạn sẽ phải nằm dài trên cát giống
Alan Kurdi? Liệu có một lúc nào đó người Việt nam sẽ được sống trong
hoàn cảnh và các giá trị như Anh, Pháp, Đức, Thụy Điển, Đan Mạch, Na Uy?
Và liệu sau 10, 15 năm nữa những câu hỏi giống như thế này vẫn được gõ
và đưa lên net như một ám ảnh? Những người Việt Nam có tư duy, đang sống
và tồn tại ở thời điểm này, chúng ta đang làm gì để thúc đẩy một tương
lai văn minh và tự do cho thế hệ sau của người Việt?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét