Thứ Năm, 11 tháng 12, 2008

Bắc Caucasus và một trật tự thế giới mới (Phần 2)

Bài nhận định này anh Lãng viết ngày 11/12/2008, sau khi cuộc chiến Caucasus diễn ra được 4 ngày. Bọn chã có thể tìm thấy ở đó những nhận định, mà về sau có lẽ không sai khác mấy với diễn biến thực tế.

Cuộc chiến Bắc Cápcadơ bước sang ngày thứ 4 và phần nào các phía tham gia đều đã lộ hết các quân bài. Sau màn hứa hẹn hoành tráng và đẹp đẽ ban đầu của phương tây, bức màn màu hồng đối với Saakashvili hoàn toàn sụp đổ. Không thấy đâu một hành động tương trợ thực sự có ý nghĩa đến từ Mỹ hay Nato để chặn bom đạn của người Nga, trong lúc bão đạn vẫn tiếp tục giội xuống Gruzia. Lịch sử Gruzia sẽ ghi nhớ về Saakashvili, không với tư cách một tổng thống mà là một tay tội đồ, một gã tay sai đem sinh mệnh người dân và lợi ích quốc gia ra làm mồi cho bom đạn.

Đối với Putin, các mục tiêu chiến lược đều đã đạt được về căn bản. Trước hết là Nam Osetia và Apkhazia, sau cuộc chiến này, vĩnh viễn không còn khả năng tái nhập vào Gruzia. Vấn đề chỉ còn nằm ở chỗ Putin muốn xử lý những mảnh đất này như thế nào: Công nhận độc lập, sau dăm năm tổ chức trưng cầu dân ý rồi sát nhập vào Nga, hay trực tiếp nhập luôn vào lãnh thổ Nga sau cuộc chiến. Dù sao đây không phải là một vấn đề đáng bận tâm với Putin. Đế quốc Nga có lãnh thổ trải dài vắt từ Á sang Âu, việc suy giảm suất sinh khiến Nga ở tình trạng thiếu người chứ không thiếu đất.

Nhưng chính yếu nhất là hệ thống dẫn dầu xuyên từ Trung Á do Mỹ và phương tây khởi xướng. Đối với nước Nga, đây mới là cục xương mắc trong cổ họng. Hệ thống này khiến Nga mất quyền kiểm soát đối với nguồn dầu tại Kazashtan và Azecbaizan, cũng đồng thời đe dọa vị thế thống trị của Nga đối với thị trường dầu và khí đốt châu Âu. Chỉ vài ngày sau cuộc chiến, Azecbaizan tuyên bố khóa nguồn dầu và dự định chuyển sang sử dụng hệ thống ống dẫn có từ thời Xô Viết, đến Novosibiec của Nga. Ngày thứ 4 cuộc chiến, Kazashtan khóa nốt van dầu theo gót Azecbaizan. Đây là cú đòn nặng nhất giáng vào lợi ích của Mỹ và Nato tại Capcadơ, và cũng là mục tiêu chiến lược hàng đầu mà người Nga từ lâu mơ tới. Sự ngây thơ và ngờ nghệch của Saakashvili đã đem lại cho người Nga một cơ hội bằng vàng để làm được một điều vốn trước đây vẫn là không tưởng.

Với thắng lợi quá lớn đang đạt được, có thể nhận rõ chiến lược những ngày tới của người Nga sẽ không như những gì phương Tây mong muốn. Nga có thể không thèm và không cần quan tâm ngay đến số phận của Saakashvili, chính dân Gruzia sẽ lo phần tính sổ với một kẻ đem tính mạng người dân và quyền lợi quốc gia bán rẻ cho lợi ích nước ngoài. Nhưng ngược lại, thái độ của Nga với hai phần lãnh thổ li khai Nam Osetia và Apkhazia sẽ cực kỳ cứng rắn. Chắc chắn là Nga sẽ tiêu diệt bằng hết các lực lượng của Gruzia xung quanh các lãnh thổ này, và duy trì hai miền li khai này như hai phần mũi dùi cắm sâu vào Gruzia, cho đến khi tình hình chính trị tại quốc gia này nghiêng về phía phù hợp với lợi ích của Nga. Một kịch bản tuyệt đẹp là Nga sẽ lấy cớ về sự bội tín và tấn công trước của Gruzia, để tiếp tục duy trì quân đội thường trực tại các lãnh thổ này. Hơn thế nữa, học theo Mỹ với Iraq, Nga có thể định ra các vùng cấm bay, đặt toàn bộ lãnh thổ Gruzia dưới sức ép thường xuyên, mà điều cốt yếu nhất là để hệ thống ống dẫn dầu qua Gruzia không bao giờ dưới sự an toàn. Mọi chuyện còn lại chỉ là việc ngồi chờ cho đến lúc một chính phủ đáp ứng lợi ích của Nga được người Gruzia tự dựng lên ở Tbilixi. Và nếu như thế, câu chuyện Gru gia nhập Nato cũng vĩnh viễn ném vào sọt rác. Với việc Mỹ và phương tây bỏ mặc Saakashvili ngày ngày ăn bom đạn, còn ai dám đùa với tăng, pháo của người Nga? Và hơn hết thảy, giờ đây bỗng nhiên Nga lại thấy chỉ một mình kiểm soát nguồn dầu đến từ Kazashstan và Azecbaizan. Thế độc tôn khống chế mọi nguồn dầu và khí đốt Trung Á vốn người Nga chỉ có vào thời Xô Viết, cuối cùng đã lại được Saakavili ngờ nghệch dâng lên. Trái đắng này, nước Mỹ sẽ còn phải ngậm rất lâu, hàng chục tỷ USD chi cho hệ thống dẫn dầu xuyên qua Gruzia coi như đổ sông đổ biển trong tay một gã tay sai ngu nhất thời đại, mà tiếc thay, đó lại là gã tay sai do chính Mỹ đào tạo lên.
Những sự kiện chính trị xoay vần cũng nhanh chóng bộc lộ các xu thế mới. Người ta thấy xuất hiện ở Tbilixi các ngoại trưởng Pháp và Phần Lan. Bom đạn không thể đùa, nên hai ông này nhanh chóng hối thúc Saakashvili ký vào một công hàm ngừng bắn, để rồi đích thân các ông ngoại trưởng này sẽ mang sang trình với Putin. Sở dĩ có sự nhiêu khê về mặt lễ tiết này, vì cách đó một ngày khi Putin được hỏi về sự kiện Gruzia trao đích danh công hàm đề nghị ngừng bắn cho đại sứ Nga, Putin nhận xét đầy châm biếm "Gruzia vừa mới chủ động gây chiến ngày hôm qua, tôi tin rằng ông Saakashvili sẽ không mất danh dự đến nỗi kêu gọi ngừng bắn chỉ sau có một ngày. Có lẽ đó là công hàm giả". Tổng thống Pháp Sakozy cũng cấp tốc lên kế hoạch tới Nga để thuyết phục bom, pháo Nga tạm thời dừng lại. Thế nhưng người Nga có lẽ chỉ cười thầm. Nhỏ nhẹ nhưng thuyết phục, họ chỉ ra rằng Saakashvili liên tục hết tuyên bố ngừng bắn rồi lại ra lệnh tấn công đến hàng chục lần trong vỏn vẹn có 4 ngày qua. Và Nga đang tiếp tục chơi theo luật của mình. Bom pháo tiếp tục oanh tạc có chọn lọc vào các mục tiêu quân sự, một tối hậu thư được đưa ra với 4000 lính Gruzia đang tham chiến tại ngoại vi Apkhazia: Đầu hàng không điều kiện.

Bạn của Putin, bà Merkel được loan tin sẽ đến Sochi. Có lẽ người Đức sẽ tiếp tục nhận được cam kết mạnh mẽ của Putin về việc Nga sẽ bảo đảm nguồn cung ứng khí đốt và nguồn dầu. Trong bối cảnh nguồn dầu từ Kazashstan và Azecbaizan một lần nữa lại chảy qua Nga, với Nga, câu chuyện thật quá dễ dàng. Nước Đức và châu Âu còn cần gì hơn thế.

Người Ixrael cũng cất lên tiếng nói của mình, tô đậm thêm sự ngờ nghệch đáng thương của Saakashvili: Bộ ngoại giao Ixrael kiến nghị đình chỉ mọi thương vụ bán vũ khí cho Gruzia, vì có thể khiến người Nga mếch lòng. Nga mếch lòng tất nhiên cũng không làm gì được Ixrael, nhưng Nga mếch lòng lại có thể nhồi một loạt giàn phòng không tân tiến S300 cho người Iran. Liệu Ixrael có đủ can đảm tiếp tục bán vũ khí cho Gruzia, để rồi đối diện với nguy cơ tận thế của mình?

Amadinezad tất nhiên vô cùng hoan hỷ. Nga bị phương tây chọc giận, một cơ hội tuyệt vời để Iran tìm kiếm thêm tình thân thiết với người Nga, hay nói đúng hơn là với các nguồn khí tài hiện đại của Nga. Trước sức ép đến từ Mỹ và Ixrael đối với tham vọng hạt nhân của Iran, người Iran cần hơn bao giờ hết các phương tiện chiến tranh hiện đại. Mà nhất là, Iran không thiếu tiền. Cho nên chẳng mấy ngạc nhiên khi Iran nhanh chóng tuyên bố Saakashvili là một tay tội đồ diệt chủng, và rằng Iran sẵn sàng hỗ trợ nạn nhân, tức là nam Osetia, hay nói đúng hơn là hỗ trợ người Nga. Với lá bài Iran trong tay, Putin có thêm một đòn đấm dứ với người Mỹ: Hãy tự giới hạn hành động của mình, bằng không Iran sẽ có thêm không ít phương tiện đủ gây đau cho Mỹ và đồng minh.

Ở một nơi còn xa xôi hơn, kề sát nách nước Mỹ, Cuba cũng đã đáp lời. Raun Castro, người trưởng thành từ thời Xô Viết, nhanh chóng lên tiếng nói ủng hộ người Nga. Việc Cuba, một nước lạc hậu, nhỏ bé nằm bên rìa nước Mỹ có ủng hộ hoặc phản đối vốn chẳng có ý nghĩa gì với tình hình chiến cuộc. Nhưng ở một góc độ sâu xa hơn, nó lại rất có ý nghĩa khi gần đây Nga và Cuba đang thương thảo về kế hoạch đặt một căn cứ cho lực lượng không quân chiến lược của Nga tại hòn đảo này. Không quân chiến lược không phải vì máy bay loại chiến lược sẽ to, chuyện đó là đương nhiên. Vấn đề không phải ở chỗ máy bay to, mà các máy bay to ấy được thiết kế để mang bom và đạn đạo hạt nhân. Khi Mỹ chơi con bài lá chắn tên lửa và tìm cách đẩy biên giới Nato đến sát lãnh thổ Nga, thì Putin cũng nhẹ nhàng ra đòn đáp trả. Với Mỹ thì đây còn là cái dằm khó nuốt hơn nhiều so với cục tức đang hứng chịu tại Gruzia. Đây sẽ còn là một câu chuyện dài và hẳn không hứa hẹn điều gì sáng sủa đối với người Mỹ.

Nước Nga đang trở lại, bằng sức mạnh quân sự không ai dám nghi ngờ, và hơn hết thảy, là bằng vị trí ngày càng có ý nghĩa đối với Châu Âu. Không ai dám quên một thực tế, Putin đang nắm van dầu. Nước Đức có lẽ đã nhìn ra một thực tế, là xác suất để Nga tấn công một nước Tây Âu gần như đã giảm tới 0, trong khi đó hợp tác với một quốc gia có nhiều thế mạnh như Nga lại có thể đảm bảo an ninh chiến lược cho châu Âu cả về năng lượng lẫn quân sự. Cuộc chiến Gruzia khép lại, nhưng đằng sau nó sẽ là vị thế lên cao của người Nga và một trục hợp tác chiến lược ngày càng gắn kết hơn xuyên suốt Nga, Đức, EU. Khi Putin thân thiết hơn với châu Âu, có lẽ rồi tới lượt Pháp, Anh sẽ càng ngày càng thấy nước Mỹ trở nên thừa. Một xu thế biến chuyển toàn cầu, đang hình thành sau một lò lửa nhỏ.

Thứ Hai, 8 tháng 12, 2008

Bắc Caucasus và một trật tự thế giới mới (Phần 1)

Có nhiều bạn lâu nay đọc bài viết của anh đặt ra câu hỏi: "Tại sao bác Lãng hay bốc phét về kinh tế và chính trị". Câu trả lời của anh, thứ nhất là vì anh rất thích tiền, thứ hai, là vì anh thích xem thiên hạ đánh nhau. Cho nên bất cứ cái gì dính đến những chuyện như thế, anh đều rất quan tâm.

Có bạn lại hỏi tiếp: "Bác thích nhìn thiên hạ đánh nhau, vậy bác không thương người vô tội hay sao". Câu trả lời của anh: "Thủ đoạn đểu giả tàn bạo vô nhân đạo như anh của các bạn, xưa nay có đe'o bao giờ biết thương người vô tội, trừ khi bọn vô tội ấy có dính dáng đến nhân dân Việt Nam trung dũng anh hùng"

Cho nên với cuộc chiến khốc liệt ở Bắc Cápcadơ, đối với anh các bạn, chỉ là một sự kiện tồn tại khách quan đang diễn ra, kiểu giống lũ lụt hay giông bão gì đó, và anh từ đó đọc ra các xu thế lớn. Những xu thế ấy sẽ tác động gì đến thế lực thế giới, và đặc biệt là đến Việt Nam, đó mới là thứ anh quan tâm. Còn nhân dân vô tội ở tận đâu đâu, anh quan tâm làm cái đe'o gì. Vô tội, về mặt triết học mà nói, có khi lại chính là một tội cực nặng.

(Bài viết dưới đây anh Lãng viết vào ngày 8/8/2008, khi cuộc chiến Caucasus diễn ra đến ngày thứ hai, để dạy dỗ bọn chã về cách nhìn toàn cảnh với tình hình chiến lược và chiến cục toàn cầu)

Bắc Caucasus và một trật tự thế giới mới


Ngày 8/8, toàn thế giới hướng ánh mắt về lễ khai mạc Olimpic diễn ra ở Bắc Kinh, nhưng ở một nơi cách trung tâm của sự chú ý rất xa, chiến tranh bùng nổ. Giờ đây thay vì việc hướng sự tập trung vào các sự kiện tại đại hội thể thao lớn nhất thế giới, hệ thống truyền thông toàn cầu lại đang theo sát diễn biến của cuộc chiến tranh đang mỗi lúc một lan rộng tại Bắc Cápcadơ (Caucasus).


Cuộc chiến nổ ra có lẽ không bất ngờ với những người trong cuộc, nhưng là một sự bất ngờ lớn đối với phần còn lại của thế giới. Gruzia, một quốc gia nhỏ với 4,5 tr dân, tổng quân số hiện tại có khoảng 39.000 người, tiến công vào vùng lãnh thổ tuyên bố li khai nam Osetia, có đội quân thường trực ngót 3000 người và vỏn vẹn có 70000 dân. Điểm khác biệt duy nhất, là tuyệt đại bộ phận dân cư tại nam Ossestia đều mang quốc tịch Nga, và đã từ lâu, vùng đất này mong muốn được sát nhập vào vùng bắc Osetia, nơi có những người đồng chủng tộc và đã từ lâu là một hợp phần của nước Nga. Nga hậu thuẫn cho sự tồn tại của vùng đất li khai này, và từ lâu duy trì một lực lượng quân sự thường trực trên 2000 người với danh nghĩa gìn giữ hòa bình.


Chiến tranh Osetia bắt nguồn từ đầu những năm 90 của thế kỷ trước. Vào thời điểm Liên Xô tan rã, Gruzia là một trong số 15 quốc gia tuyên bố độc lập và gia nhập cộng đồng các nước SNG. Lãnh thổ nam Osetia về mặt lịch sử, thuộc về đại đế quốc Nga trong một thời gian khá dài. Khi liên bang Xô Viết gia đời và Gruzia bị cưỡng bách gia nhập, chính quyền Xô Viết phân chia các lãnh thổ trực thuộc mình, để tiện nắn thẳng đường biên giới lãnh thổ, đã cắt phần nam Osetia rời khỏi phần bắc và giao quyền quản lí hành chính về Gruzia. Lúc đó với Liên Xô chỉ là một vấn đề quản lí hành chính có tính nội bộ, nhưng lại là tiền đề cho cuộc xung đột kéo dài gần 20 năm qua tại Bắc Capcadơ khi siêu cường ấy xụp đổ. Ngay khi Gruzia tách khỏi Liên Xô, cư dân tại nam Osetia đã tự tuyên bố độc lập và mưu cầu việc sát nhập với miền bắc Osetia thuộc Nga. Chiến sự lan rộng trong suốt những năm 91, có lúc đến tận gần thủ đô Tbilixi của Gruzia. Chỉ đến khi Nga can thiệp làm trung gian chấm dứt xung đột, chiến sự mới dừng lại và nam Osetia vẫn tồn tại một cách tách biệt với chính quyền Gruzia cho đến tận ngày nay.


Nước Nga những năm 90, vật lộn trong cơn đói kém, suy giảm uy thế trên chính trường thế giới và tình hình trong khu vực hầu như được giữ nguyên trạng thái ban đầu. Nhưng mọi thứ đã thay đổi kể từ khi Putin lên nắm quyền và khôi phục được sức mạnh nước Nga. Trong thế mạnh ngày càng tăng của đế quốc Nga một thời, bỗng nhiên Gruzia quay trở lại thành một phần trung tâm của thế giới. Người Mỹ và đồng minh nhìn thấy ở đây một tiền đồn có thể giúp khống chế sức mạnh của Nga. Cuộc cách mạng nhung năm 2004 đưa Saakashlivi, một sinh viên du học tại Mỹ lên thành tổng thống Gruzia. Cũng bắt đầu từ thời điểm này, Gruzia nỗ lực tìm cách gia nhập Nato và hướng về thế giới phương tây. Điều bất hạnh với Gruzia, là họ đã có một chính phủ muốn tìm kiếm sự trợ giúp ở một nơi xa xôi, trong khi nguồn sống của Gruzia không đến từ đâu khác mà chính từ nước Nga.


Hơn một triệu người Gruzia đang sinh sống tại Nga, và hàng năm họ gửi về cho thân nhân một lượng kiều hối quan trọng để nuôi sống gia đình ở quê nhà. Gruzia thuần túy là một nước nông nghiệp, không có nguồn tài nguyên gì đáng kể, các ngành kinh tế, công nghiệp hầu như không phát triển với số dân ít ỏi chỉ khoảng 4,5 tr người, GPD bình quân đầu người năm 2006 tính theo sức mua bình quân chỉ vỏn vẹn 3500 USD, xấp xỉ với Việt Nam. Ngành xuất khẩu chính của Gruzia là rượu vang, và thị trường lớn nhất, trực tiếp nhất và quan trọng nhất của nó lại chính là nước Nga. Trước năm 2006, chính sách của Nga với Gruzia khá ưu ái. Nước này được mua khí đốt và năng lượng từ Nga với mức giá từ thời Liên Xô cũ, thấp hơn mức Nga bán cho các nước phương tây tới 12 lần. Trong nhiều năm trời, dù các vùng đất li khai Apkhazia và nam Osetia nhiều lần đề nghị Nga công nhận độc lập, nhưng Nga vẫn từ chối thực hiện điều này. Chính thái độ bài Nga của chính phủ thân phương tây Sakashvili đã khiến mọi thứ thay đổi. Đối với Nga, việc Gruzia, một nước nằm sát nước Nga gia nhập Nato là điều không chấp nhận nổi. Nhưng điều đầu tiên Sakashvili làm khi lên nắm quyền là tìm cách gia nhập tổ chức này. Putin nhiều lần cảnh cáo, và trừng phạt Gruzia với sắc lệnh cấm nhập rượu vang từ Gruzia và nâng giá khí đốt bán bằng mức giá phương Tây. Thái độ của Putin lạnh lùng nhưng rõ ràng: "Không thể chấp nhận cho những kẻ sống nhờ trên lưng chúng ta nhưng lại chơi xấu chúng ta". Thay vì việc cải thiện quan hệ với Nga và tìm cách làm dịu tình hình, Sakashvili đi một nước cờ mạo hiểm hơn, hệ thống dẫn dầu Trung Á do Mỹ khởi xướng được xây một phần qua lãnh thổ Gruzia, với ý nghĩa sẽ làm giảm vị thế của Nga đối với thị trường dầu khí phương tây khi các nguồn dầu từ Trung Á có thể đi theo một đường khác. Thái độ bài Nga của Sakashvili càng lúc càng làm tình hình xấu thêm. Nga cấp quốc tịch cho phần lớn cư dân tại nam Osetia và Apkhazia, các vùng đất li khai thuộc Gruzia, dù vẫn từ chối công nhận độc lập của các lãnh thổ này. Mỹ hậu thuẫn cho chính phủ của Sakashvili bằng các lời hứa hẹn trợ giúp gia nhập Nato, đồng thời cử viện trợ quân sự và cử cố vấn huấn luyện đến Gruzia. Những tín hiệu đó có lẽ đã khiến Sakashvili mất khả năng tư duy thực tế, và đúng vào ngày khai mạc Olimpic Bắc Kinh, Gruzia xua quân tấn công nam Osetia, gây ra cái chết cho khoảng 1500 người Osetia, và tệ hại hơn, lính Nga trong lực lượng gìn giữ hòa bình cũng bị tấn công, với 10 người tử nạn trong ngày tấn công đầu tiên.


Putin tại Bắc Kinh, trước 80 nguyên thủ quốc gia cùng đến tham dự lễ khai mạc Olimpic, nhanh chóng biểu thị thái độ và quyền uy của mình. Bài phát biểu của Putin gây một cảm giác rùng mình cho những người dự khán về một nước Nga thực sự bị chọc giận. Cùng lúc tại Mouscou, Mevedev tuyên bố những kẻ giết hại công dân Nga và xúc phạm danh dự người Nga phải bị trừng trị. Chưa có ai dám coi thường nước Nga, ngay cả vào lúc nó suy yếu nhất, huống hồ lại là bây giờ, khi Nga không còn là một nước Nga rối ren dưới thời B.Enxin. Nước Nga mới của Putin nhanh chóng đáp lời. Ngay trong ngày 8/8 sau khi Gruzia tổng tấn công Txkhinvali, thủ phủ Nam Osetia, 150 xe tăng hạng nặng của Nga thâm nhập vùng chiến sự. Sang đến ngày 9/8 Nga hầu như tái chiếm vùng lãnh thổ này. Máy bay Nga oanh tạc sâu vào các căn cứ quân sự trong lãnh thổ Gruzia. Cảng biển quan trọng nhất của Gruzia Potin bị oanh tạc nặng nề. Tin chiến sự mới nhất là Nga đã điều đến Osetia các lực lượng đặc biệt tinh nhuệ và 2 sư đoàn dù đột kích. Tính riêng lực lượng của tập đoàn quân 58, đã có 2 sư đoàn bộ binh cơ giới hợp thành, trên 300 xe tăng hạng nặng với quân số lên tới 100.000 người, gấp 3 lần tổng binh lực Gruzia.
Chiến tranh không có chỗ cho sự ngây thơ. Và Putin thì rõ ràng không phải là một gã ngây thơ. Đã từ lâu tập đoàn quân 58 tinh nhuệ của Nga được bố trí trên hướng bắc Cápcado mà ai cũng hiểu là để sẵn sàng với những tình huống xung đột có thể có với Gruzia. Điều bất hạnh lớn nhất với Gruzia có lẽ chính từ tổng thống Gruzia Sakashvili. Chính trị gia trẻ tuổi bảnh bao, được đào tạo ở Mỹ về, đến giờ có thể nói là một người ngây thơ về chính trị không hơn không kém. Trong khi Gruzia mua khí đốt giá rẻ phi thị trường từ Nga, xuất khẩu các sản phẩm nông nghiệp vào Nga và sống dựa vào lượng kiều hối do 1,5 triệu người Gruzia làm việc từ Nga chuyển về thì Sakashvili lại muốn đưa Gruzia gia nhập Nato và thế giới phương tây. Thay vì việc củng cố tình hữu nghị với nước Nga, Sakashvili lại tìm kiếm chiến tranh. Và giờ thì Sakashvili và cả nước Gruzia đang bàng hoàng. Nga huy động bộ máy chiến tranh kinh khủng của mình, tập kết quân đội, xe tăng hạng nặng và oanh tạc vào các căn cứ quân sự trọng yếu trên khắp lãnh thổ Gruzia. Các sân bay, cảng biển đều bị oanh kích, đường không đến Gruzia đã bị cắt đứt. Có lẽ không quá 1 ngày tới, với sự tham chiến của hạm đội biển đen, Gruzia sẽ hoàn toàn bị cô lập với thế giới bên ngoài, ngoại trừ phần tiếp giáp với biên giới Thổ Nhĩ Kỳ. Trong lúc đó, Nato và Mỹ, phản ứng chiếu lệ với lời tuyên bố kêu gọi Nga rút quân và hai phía trở về nguyên trạng. Niềm ảo tưởng của Sakashvili tan thành bọt nước trong khi Gruzia đang hứng cơn bão đạn từ sự thịnh nộ của nước Nga.


Trong lúc Nga về mặt chính thức vẫn chỉ tuyên bố tham chiến nhằm ngăn chặn Gruzia tàn sát người Osetia và tấn công vào lính Nga trong lực lượng gìn giữ hòa bình. Ở phía đối diện, thật khá thảm hại với người Gruzia khi tổng thống của họ hô hào tuyên chiến với nước Nga. Nếu Putin cần đến một cái cớ để dẹp bỏ chính phủ thân phương tây tại Gruzia bằng vũ lực, thì phải nói Sakashvili đã phối hợp một cách rất nhịp nhàng. Trong các phản ứng rối trí, Sakashvili nhiều lần đưa ra các tuyên bố trái ngược nhau, lúc thì kêu gọi ngừng bắn, lúc thì hô hào chiến tranh với nước Nga. Nếu nói rằng Sakashvili là một tai họa lớn nhất cho Gruzia, cũng không có gì quá mức so với sự thật.


Một điều hiển nhiên là người Nga sẽ không dừng bước. Nga đang tiếp tục tập kết quân đội và bộ máy chiến tranh kinh khủng của mình đến Bắc Capcado. Nga có hoàn toàn đầy đủ lí do để phát động tiến công "trừng phạt" Gruzia: Lính trong lực lượng gìn giữ hòa bình của họ bị tấn công trước, Sakashvili bội tín tấn công nam Osetia ngay khi đồng ý ngừng bắn với lực lượng li khai trong ngày 7/8 với sự trung gian hòa giải của Nga, và nhất là, có đến 1500 thường dân nam Osetia mang quốc tịch Nga tử nạn sau các cuộc tấn công của Gruzia vào Tskhinvali, một bằng cớ rất xác đáng để Putin gán lên đầu Sakashvili tội danh diệt chủng.


Sinh mạng chính trị của Sakashvili sẽ được an bài có lẽ trong không quá 2 tuần trước mắt. Dù kết quả cuộc chiến thế nào, chắc chắn Mỹ sẽ bị đánh bật ảnh hưởng khỏi Gruzia và vùng Capcado, và viễn cảnh đường ống dẫn dầu từ Trung Á đến châu âu qua ngả Gruzia có thể nói đã tan thành bọt nước. Tất cả hiện giờ phụ thuộc vào nước Nga và về mức độ của đòn "trừng phạt" mà Nga muốn giáng xuống đầu Gruzia.


Điều chắc chắn trong tương lai là một chính phủ thân Nga sẽ được dựng lên ở Gruzia. Nga sẽ không để tình hình rối ren quá lâu để tránh biến Gruzia thành một vùng bất ổn ngay sát nách mình. Dù sao cuộc chiến tranh này sẽ một lần nữa đánh dấu sự trở lại của nước Nga với tư cách một siêu cường sau nhiều thập niên muối mặt.


Với Bush, câu chuyện Gruzia tiếp tục thêm vào một dấu ấn buồn trong sự nghiệp của ông ta. Nước Mỹ đã chính thức phải ký kết một lịch trình rút quân khỏi Iraq, đánh dấu cho một cuộc chiến can thiệp thất bại, và giờ đây là sự sụp đổ không thể tránh khỏi của một chính phủ do Mỹ dựng lên ở Gruzia. Trong lúc Putin nổi giận giộng bom xuống Gruzia, Bush không thể và không dám làm gì khác hơn ngoài lời kêu gọi ngừng bắn. Olimpic Bắc Kinh là câu chuyện của người Trung Quốc, và cuộc chiến Gruzia là câu chuyện của người Nga. Sự lặng lẽ và mờ nhạt của nước Mỹ bên cạnh những sự kiện nổi trội này, thế giới đã đến thời điểm của một trật tự mới thành hình.


ĐCM nó, trong lúc này Khựa đang ngày một mạnh lên. Nước Mỹ suy yếu và phải rời bỏ nỗ lực tại vùng Trung á và Bắc Capcado, liệu có thể nào Đông Nam Á sẽ là nơi mà người Mỹ tập trung nỗ lực? Việt Nam không phải là Gruzia và Khựa thì càng không thể hành xử theo cách mà Nga có thể làm với Gruzia. Nhưng rõ ràng tìm kiếm an ninh và hòa bình trong bối cảnh dã tâm của Khựa với biển đông ngày càng tăng theo giời gian sẽ ngày càng không đơn giản. Bức tranh chiến lược và chiến cục thế giới, sau kỳ Olimpic, cuối cùng sẽ có diễn biến gì?