Mấy ngày hôm nay anh Lãng rất "tâm tư". Tự nhiên có hứng muốn viết
nhiều hơn dù rằng đây chỉ là một thú vui cá nhân và chẳng mang lại lợi
ích mẹ gì cho anh. Với một người thực dụng ích kỷ hại nhân như anh Lãng
thì đây là một thú vui lãng phí.
Nhiều vấn đề xếp hàng
theo mạch tư duy, và anh lăn tăn cân nhắc xem nên đùa cợt với vấn đề nào
trước. Một vài bạn đề nghị anh viết về giai đoạn lịch sử 1954 - 1975,
về vai trò của Đảng Cộng Sản tại Việt Nam, chủ đề có lẽ gây hứng thú lớn
cho thành phần lề trái và luôn nằm trong danh sách chửi bới ưu tiên của
dư luận viên lề phải. Anh Lãng không thuộc nhóm nào trong hai loại đó,
anh là lãnh tụ :), nghĩa là chẳng của đéo ai, cho nên anh chỉ viết về
những gì anh thấy nó gắn với lợi ích của Việt Nam xét trong mối quan hệ
tương tác với các nước khác.
Một chủ đề mà anh thích viết,
ấp ủ ý tưởng về một "Chiến lược giữ nước của Việt Nam trước Trung Quốc
trong thế kỷ 21". Ý tưởng thì đã có, nhưng khi định bắt tay vào viết thì
anh thấy thật ghê sợ. Nó sẽ chiếm rất nhiều thời gian, với một tầm bao
quát rộng mà anh không thể cắt bớt bất cứ phần nào vì bản thân nó nằm
trong một chỉnh thể gắn kết. Nếu bắt tay vào viết, nó sẽ là một dự án
Lãng luận dài nhất từ trước đến nay. Theo quan điểm của anh, nó có thể
giúp Việt Nam trụ vững trước Trung Quốc trong 20 năm tới. Nhưng cũng vì
thế mà anh sợ đéo bắt tay vào. Anh đành chờ đến lúc nào đó anh có đủ
hứng thú để quay lại với dự án này.
Cho nên, anh chọn một đề tài hẹp, viết ngắn ngắn cho phù hợp tính lười. WHY, RUSSIA?
Tháng
09/2014, trong lúc cuộc chiến Ucraine đang ở thời kỳ cao điểm, anh viết
một thiên Lãng luận với tiêu đề : "Ucraina và câu chuyện Việt Nam" http://langlanhtu.blogspot.com/2014/09/ucraina-va-cau-chuyen-viet-nam.html
Bỏ qua những câu chuyện phân tích về tình hình Ucraine, có lẽ ý tưởng quan trọng nhất của bài viết nằm ở đoạn trích:
"Thế
giới ngày nay đang ngày một bất ổn. Đại chiến thế giới lần thứ ba
không còn là một nguy cơ mà đang là một bóng ma lẩn khuất trước mắt
nhân loại. Nước Mỹ và phương tây vẫn trên đà trượt dài về quyền lực.
Hơn thế, đang phạm sai lầm về mặt chiến lược trong việc lựa chọn đối
thủ. Điều đó khiến châu Âu đang sai lầm trong cách cư xử ở Đông Âu và
với nước Nga, khiến họ tạo một kẻ thù nguy hiểm thay vì có Nga như một
phần của châu Âu. Và điều quan trọng hơn, tình trạng ấy đẩy cả Mỹ, Nga
và Tây Âu vào một sai lầm chiến lược: Nga buộc phải bắt tay và lệ thuộc
sâu hơn vào Trung Quốc, các nguồn lực của Mỹ và phương Tây bị phân
tán, trong khi Trung Quốc ngày càng có nhiều lợi thế và chộp được những
cơ hội béo bở hơn cho tham vọng xâm lược và thôn tính lãnh thổ của nó.
Chính Trung Quốc, chứ không phải Nga hay thế giới hồi giáo cực đoan,
là hiểm họa lớn nhất cho một cuộc thế chiến có thể nhấn chìm nhân loại
với tham vọng ngày một hung hăng với sức mạnh gia tăng của nó."
Phương
Tây và nước Nga đều là nơi tập trung những bộ óc tinh hoa của nhân
loại. Các chiến lược gia của họ không đần để nhận ra thực tế và những
sai lầm của mình. Tuy nhiên, mọi quyết sách của giới kỹ trị cao cấp, đôi
khi, một cách đầy bi kịch, lại phải mang cái nội hàm của một bọn ngu
đần. Lý do vì mỗi chính sách ban hành đều phải căn cứ vào thực tế của
từng quốc gia, trong đó có tình cảm của đại bộ phận dân đen. Dân đen
luôn nằm trong sự cai trị và dẫn dắt của đám chóp bu. Nhưng sự tuyên
truyền định hướng quá đà của đám chóp bu cuối cùng lại có thể tạo thành
các xu thế ngu đần mà sau đó đám chóp bu không cách gì chặn lại tức
thời, chỉ có cách buông xuôi và lựa thế.
Năm 2015, anh
quay lại tình hình nước Nga trong một đoạn nhận định thoáng qua trong
thiên Lãng luận: Việt Nam năm 2015, chông chênh giữa ngã ba đường http://langlanhtu.blogspot.com/2015/02/viet-nam-nam-2015-chong-chenh-giua-nga.html
"Nhìn rộng ra thế giới, 2015 vẫn là một năm thuộc về Trung Quốc. Nước Mỹ, châu Âu và Putin sẽ mất ít nhất 1 năm để hạ nhiệt lò lửa tại Ucraine và tái lập lại quan hệ kinh tế song phương.
Cả Mỹ, châu Âu hay nước Nga đều thừa thông minh để hiểu rằng tình thế
hiện nay gây tổn hại cho tất cả và ngư ông đắc lợi chỉ mình Trung Quốc.
Khi nước Nga bị tách rời khỏi châu Âu, nó mất cơ hội trở thành một
phần của thế giới văn minh, và việc hợp tác sâu hơn với Trung Quốc chỉ
khiến sức mạnh so sánh của Nga yếu dần so với người Tàu. Sau 30 năm,
khi dân số Nga xuống dưới 100 tr, người Nga thậm chí còn không đủ tư
cách đứng thẳng người trước Trung Quốc, chưa nói gì tới việc đủ nguồn
lực để bảo vệ vùng viễn đông mênh mông giàu có. Với nước Mỹ, lò lửa
Ucraine càng kéo dài thì càng khiến chiến lược xoay trục về phía Đông
tổn hại. Cuối cùng, cả Mỹ và Nga đều sẽ phải nhận ra rằng đối đầu khiến
cả hai thiệt hại. Đối thủ của Mỹ trong 20 năm tới, vĩnh viễn không
phải là Nga mà chỉ duy nhất Trung Quốc. Thay vì việc nỗ lực đẩy biên
giới Nato tới sát Nga, Mỹ và châu Âu cần tính tới các hiệp ước an ninh
đủ sức mạnh với Asean và Trung Á. Xu hướng hoà hợp Mỹ, Nga, EU do đó là
một tất yếu, nhưng xu hướng này sẽ bị làm chậm lại bởi dư luận xã hội,
vốn có một quyền lực riêng biệt ở các nước phương tây."
Anh
tin chắc rằng, cả Nga và Mỹ đều hiểu đâu là bản chất vấn đề và các nước
này, bất chấp các lập luận tuyên truyền đối nhau chan chát, đều tìm mọi
cách để tái lập quan hệ. Lợi ích chiến lược của mỗi nước sẽ thúc đẩy xu
hướng tất yếu ấy. Tuy nhiên dư luận xã hội mỗi nước, vốn có một quyền
lực riêng biệt trong các nền văn minh phương Tây (Nga được tính là văn
minh một nửa), sẽ là một lực cản làm chậm tiến trình.
Nước
Nga sau năm 91, gần như chỉ sau một đêm, mất đi hầu hết tiềm lực và
niềm tự hào. Dù những khó khăn kinh tế và sức ì hệ thống đã bủa vây Liên
Xô từ những năm 1970, nhưng cho đến đầu thập kỷ 90 của thế kỷ trước,
người Nga vẫn sống trong cái bóng của niềm tự hào sức mạnh quốc gia.
Biến cố lịch sử tan vỡ của khối Varsawa khiến người Nga phải đối mặt với
thực trạng kinh tế bi đát và tan vỡ luôn hình ảnh của một cường quốc
vốn đủ khả năng san bằng văn minh nhân loại bằng vũ khí nhiệt hạch.
Đến
tận những năm 2006, Nga không phải là một vấn đề trong mắt phương Tây.
Biên giới Nato liên tục mở rộng về phía Đông, bất chấp các cam kết trước
đó 15 năm của các đời Tổng Thống Mỹ. Phẫn nộ nhưng bất lực, người Nga
ngậm ngùi nhìn Balan, 3 nước Bantich và một loạt các quốc gia Đông Âu cũ
gia nhập khối hiệp ước Bắc Đại tây dương. Trong một thời gian dài, Nga
vật vã với các cuộc chiến nối tiếp tại Checnhya và các cú sốc mà việc
chuyển đổi mô hình kinh tế gây ra. Tuy nhiên, Putin dường như là một gã
Ivan số đỏ. Từ lúc Putin lên nắm quyền, giá dầu và khí đốt thế giới liên
tục gia tăng (tới 6,8 lần nếu so với thời điểm Putin bắt đầu nắm
quyền). Nhờ đó, Putin giải quyết khá ổn thỏa lò lửa Checnhya, chặn lại
làn sóng hồi giáo điên loạn vốn đe dọa lan sang Dashestan và một loạt
nước cộng hòa tự trị vùng Trung Á trong thành phần Liên Bang Nga. Đầu
năm 2006, nước Nga rơi vào tình trạng giống hệt Hy lạp hiện nay khi
tuyên bố không thể trả nợ 40 tỷ USD cho các chủ nợ nước ngoài. Chỉ 8
tháng sau đó, Putin rút hầu bao liền lúc 22,5 tỷusd để thanh toán toàn
bộ số nợ nần tồn đọng từ thời Liên Xô cũ. Khác Hy Lạp, Putin không đi
vay mà rút toàn bộ cục tiền này ra từ nguồn thặng dư ngân sách. Thậm chí
để tránh việc nước Nga tiếp tục hút máu bởi phải trả lãi cho các khoản
nợ kéo dài, Putin đề nghị trả khoản bồi thường 1 tỷ usd cho việc tất
toán các khoản nợ chưa đến hạn. Đó là năm thứ 6, gã số đỏ Putin nắm
quyền tổng thống.
Kể từ thời điểm đó, thế giới buộc phải
nhìn Nga dưới một con mắt khác. Putin củng cố quyền lực bên trong, bằng
việc triệt hạ các chính trị gia và các nhà tài phiệt cứng đầu đối lập.
Một loạt bị tước đoạt tiền bạc và ném vào tù, ví dụ như Khodorkovsky,
từng là người giàu nhất nước Nga, vì hăng máu họp hành với thư ký hội
đồng an ninh Mỹ và công khai đối lập với Putin mà về sau bị đì không
ngóc đầu lên nổi. Với uy tín dâng cao khi đem lại niềm hy vọng cho dân
Nga sau 2 thập kỷ sống trong tủi nhục, Putin trở thành một thứ đại loại
như "Bố già dân tộc", và luôn là ông chủ của nước Nga dù ở vị trí Tổng
thống hay thủ tướng. Tuy nhiên, so với thời đỉnh cao của Liên Xô cũ, Nga
vẫn chỉ là một hình bóng mờ nhạt so với chính mình. Sở hữu kho vũ khí
nhiệt hạch vẫn còn đủ năng lực quét sạch thế giới nhều lần, nhưng tiềm
lực quốc phòng thực chất của nước Nga thì đã rớt xuống hạng 3 trong biểu
đồ cường quốc. 20 năm đói kém, đủ để quét sạch số công nhân và kỹ sư
lành nghề trong nền công nghiệp quốc phòng, từng đóng loạt những chiến
hạm tối tân và những cỗ xe tăng khét tiếng. Nga duy trì sức mạnh răn đe
chỉ bằng kho vũ khí từ thời Sô Viết, ngày một cũ dần và lạc hậu theo
thời gian. Một số trung tâm nghiên cứu vẫn đưa ra các mẫu máy bay, tên
lửa và xe tăng hàng năm, nhưng nó không có ý nghĩa gì lắm đối với việc
nâng cao sức mạnh quân sự Nga, vì với nền công nghiệp quốc phòng èo ọt
hiện nay, số đơn vị vũ khí mới hàng năm Nga có thể đưa vào sản xuất mỗi
năm chỉ tính bằng số đếm ngón tay, và chẳng có ý nghĩa lớn nào trong
thay đổi về chất năng lực quân sự Nga. (Thời Xô Viết, mỗi mẫu vũ khí
chiến lược mới người Nga có thể sản xuất với đơn vị hàng nghìn mỗi
tháng).
Nhờ tiền thặng dư bán dầu, Putin đề ra kế hoạch
đầy tham vọng, hiện đại hóa toàn bộ quân đội Nga với kế hoạch cả gói 700
tỷ USD. Điều này sẽ làm thay đổi toàn bộ cán cân sức mạnh châu Âu và
thế giới. Mỹ quan sát cuộc chiến Georgia năm 2008 với con mắt bàng hoàng
và bất lực (Thiên Lãng luận: "Bắc Caucasus và một trật tự thế giới mới"
phần 1&2 )
Nước Nga đã trở lại.
Nga
mạnh lên, và tuần trăng mật Nga - Phương Tây chấm dứt. Cả hai bên đều
vật vã tái định hình góc đánh giá về nhau, và dưới sự ảnh hưởng của bóng
ma quá khứ, cả hai phía đều phạm sai lầm.
Trước năm 2006,
Putin từng công khai đề cập về khả năng gia nhập Nato. Máy bay Mỹ từng
được quyền bay qua lãnh thổ Nga và sử dụng các căn cứ quân sự tại vùng
Trung Á để tiếp vận cho cuộc chiến chống Taliban. Nhưng thời kỳ thân
thiện ấy không kéo dài lâu. Sâu trong lòng nước Nga, là làn sóng tuyên
truyền về câu chuyện chống Nga của thế giới phương Tây, và trong lòng
nước Mỹ, là một nước Nga đang lên với kho vũ khí hạch tâm đe dọa. Dù
rằng thực tế trong hơn 70 năm gầm ghè nhau giữa Liên Xô và Mỹ, vũ khí
hạch tâm chỉ là thứ hai bên đem ra dọa nhau, trong những thời kỳ mấu
chốt, cả hai phía thay vì lao vào choảng nhau sinh tử, đều tìm cách
xuống thang và hòa giải. Như trong cuộc khủng hoảng tên lửa Cuba hoặc
việc Mỹ đặt tên lửa hạch tâm tại Thổ Nhĩ Kỳ. Vậy tại sao khi nước Nga đã
yếu bớt rất nhiều và thân thiện hơn với thế giới phương Tây, Mỹ và châu
Âu vẫn phạm sai lầm để rồi hai phía nhanh chóng biến thành địch thủ?
Ở
đây là một câu chuyện ngu đần khi các quyết sách chính trị chịu tác
động của các dòng dư luận tuyên truyền mất kiểm soát. Nước Nga kế thừa
hầu hết thành quả vĩ đại của đế chế Liên Xô, cũng mang luôn trong nó dấu
ấn của sự xấu xa được tuyên truyền tới hơn 70 năm trong lòng các xã hội
phương Tây. Khi Nga yếu đuối và chênh vênh giữ mối nguy phá sản, Nga
không phải là mối bận tâm. Nhưng khi nó bắt đầu mạnh lên, Mỹ quay trở
lại coi nó như một nguy cơ chính.
Trên thực tế Có 3 điều khiến nước Nga không phải là một mối đe dọa chính với hòa bình:
1.
Nga có diện tích lãnh thổ lên tới 17,075,400 km², chiếm một phần chín
tổng diện tích lục địa trên thế giới. Lãnh thổ Nga vắt ngang hai châu
lục Á Âu, chiếm tới 40% diện tích toàn châu Âu, trải rộng qua 11 múi giờ
và sở hữu hầu hết các nguồn tài nguyên trọng yếu với trữ lượng rất dồi
dào. Trong khi đó, chỉ có 143 triệu người mang quốc tịch Nga để bảo vệ
và chia nhau những nguồn tài nguyên mênh mông ấy. Diện tích Nga đứng đầu
thế giới, nhưng mật độ dân số trên diện tích lãnh thổ đứng chót bảng từ
dưới lên, có 8,3 người/km2. Tính từ năm 1990, do các biến động xã hội
và sức khỏe, suất sinh của Nga giảm dần theo từng năm và dân số Nga
liên tục giảm. Nhìn nhận về mặt chiến lược và phân tích xu thế nhân khẩu
học thế giới trong 50 năm qua, nước Nga gần như không thể đảo ngược
tình hình. Người Nga sẽ ngày càng có ít người hơn để bảo vệ lãnh thổ
mênh mông và các nguồn tài nguyên gây thèm khát của mình. Tại sao Nga
lại có thể là đe đọa nếu hiểu hòa bình là việc không đi xâm lăng nước
khác?
2. Ngay trong thời đỉnh cao chiến tranh lạnh, Liên
Xô mà nòng cốt là nước Nga luôn có xu hướng cư xử kiềm chế và hòa bình.
Cuộc chiến lớn duy nhất Liên Xô tham dự sau thế chiến là cuộc can thiệp
những năm 1980 vào Apghanistan, trong khi Mỹ có mặt trong hầu hết các
cuộc xung đột ở mọi nơi trên thế giới.
3. Nước Nga hòa
nhập từ từ nhưng chắc chắn vào châu Âu sau năm 1991. Các mối quan hệ Nga
- Đức, Nga - Pháp và phần còn lại của châu Âu trên thực tế rất sâu sắc
và quan trọng nhiều hơn những gì được cả hai bên nhắc đến. Nga không còn
có bên mình nguyên một khối đồng minh Đông Âu đông đảo như thời đế chế
Liên Xô. Dù nó trở lên mạnh mẽ về kinh tế và quân sự, Nga vĩnh viễn chỉ
có thể tự bảo vệ chính mình chứ không thể là một thế lực đủ khả năng gây
chiến và xóa sổ phương Tây như quá khứ. Vậy tại sao, nó có thể là đe
dọa chính?
Tuy nhiên, đối với Mỹ và châu Âu, vấn đề là Nga
được thừa hưởng khu vũ khí hạch tâm đủ sức xóa sổ toàn bộ phương Tây,
và cuộc chiến tuyên truyền kéo dài hơn 70 năm trong quá khứ khiến dư
luận coi Liên Xô (trước đây) và Nga (hiện nay) là một nguy cơ chính với
hòa bình đã bắt rễ thâm căn cố đế trong lòng nước Mỹ. Liên Xô sụp đổ và
nước Nga yếu ớt khiến dòng dư luận chủ lưu này chỉ tạm nhạt đi. Nó càng
nhạt hơn khi biên giới Nato tiến dần về phía đông và nước Nga bên lề phá
sản đầu năm 2006. Khi Nga trả nợ và tái đầu tư quốc phòng, luồng dư
luận chính trong lòng phương tây nhanh chóng quay lại chi phối nền chính
trị của cả khối liên minh này. Kết cục của nó là một chính sách thù
địch đối đầu mà cả hai phía đều phạm sai lầm chiến lược.
Trong
lòng nước Nga, cũng là một câu chuyện giống thế. Sau nhiều thập kỷ quen
với vị thế của một dân tộc siêu cường, người Nga cúi đầu trong tủi nhục
khi sức mạnh quốc gia suy thoái. Đầu những năm 90, người Nga hân hoan
khi chế độ cộng sản độc tài sụp đổ, phương Tây với họ là cảm ứng của sự
giàu có và tự do. Nhưng những gì diễn ra trong nhiều chục năm sau đó
khiến dân Nga hiểu chẳng có miếng bánh nào là miễn phí. Họ chật vật xây
dựng lại quốc gia và phải đối phó với chính sách bắt nạt dần của phương
tây. Những luận điệu tốt đẹp nhanh chóng nhường chỗ cho những câu chuyện
mang tính đối đầu. Xu hướng chống Mỹ trong xã hội Nga cũng nhiều ngang
xu hướng chống Nga trong nước Mỹ, dù rằng mức độ đe dọa lẫn nhau của cả
hai thực tế nhỏ hơn rất nhiều lần những gì hai phía tuyên truyền.
Đến
tận tháng 7/2015, khi Mỹ đã gần như bị Trung Quốc soán ngôi với vai trò
nền kinh tế lớn nhất thế giới, thì một phần giới tinh hoa Mỹ vẫn coi
Nga là nguy cơ số 1: Ngày 22/7, Tướng Mark Milley, ứng cử viên
chức Tham mưu trưởng Lục quân Mỹ, nhận định tiềm năng hạt nhân của
Matxcơva đủ để xóa sổ nước Mỹ và khẳng định chỉ Nga là quốc gia duy nhất
có thể làm điều đó.
Đây là ví dụ điển hình
cho thấy sự ảnh hưởng của các chính sách định hướng dư luận không còn
hợp thời có tác động lớn đến thế nào tới các quyết sách quốc gia. Đến
đây, cả Nga và Mỹ có lẽ cùng phải quay lại ánh sáng của vấn đề, như
những gì anh Lãng đã đề cập tới trong đoạn trích hai thiên Lãng luận.
Diễn
biến thực tế cho thấy, dù Nga suy yếu nhưng nó vẫn đủ khả năng phòng
thủ tại những vùng giáp giới. Nó muốn sống trong hòa bình, với điều kiện
không bị bắt nạt quá đáng. Với Mỹ và Châu Âu, việc biến Nga thành một
đối tác, thậm chí là một đồng minh có lợi ích và chi phí nhỏ hơn nhều
lần so với triệt hạ Nga để xóa đi vai trò của Nga tại châu Âu và thế
giới. Ngược lại, sau cuộc chiến phong tỏa ngót 1 năm, Nga cũng dư hiểu
đâu là thực tế vấn đề. Quay lưng với châu Âu, Nga sẽ bước trên con đường
man rợ hóa. Việc bắt tay với Trung Quốc không phải là lời giải cho Nga,
trái lại, nó chỉ là sự khởi đầu cho một cơn ác mộng. Tranh thủ nước Nga
cần bạn bè khi châu Âu cô lập, Trung Quốc nhanh chóng và tìm cách thọc
chân sâu vào Trung Á, vùng sân sau truyền thống của Nga. Không chỉ vậy,
ngay cả đất đai Nga tại Viễn Đông cũng khiến Trung Quốc thèm thuồng và
tìm cách xâm lấn từ từ. Tháng 6 năm 2015, Duma quốc gia Nga gióng lên
hồi cảnh báo mãnh liệt về các kế hoạch thôn tính đất đai thông qua việc
thuê đất lâu dài và di dân từ từ của Trung Quốc ở viễn đông. Hợp tác với
châu Âu đem lại cho Nga sự thịnh vượng và văn minh. Hợp tác với Trung
Quốc mang lại cho Nga cái chết từ từ, ngày một đến gần khi dân Nga theo
thời gian liên tục suy giảm.
Trong những ngày
tháng cuối của nhiệm kỳ, gã nhọ Obama ngày một khao khát ghi dấu ấn vào
lịch sử như một tổng thống thông thái nhất. Obama nỗ lực giải quyết
nhiều vấn đề. Chính sách xoay trục sang phía đông để đối phó đối thủ
chiến lược duy nhất của Mỹ là Trung Quốc giờ đã ngả bài hầu như toàn bộ.
Chiến hạm và các phương tiện chiến tranh tối tân của Mỹ được dồn về khu
vực Châu Á Thái Bình Dương. Nếu Trung quốc khiến các nước Đông Nam Á
bất lực khi đoàn chiến hạm của nó xuôi nam, và dựng lên những căn cứ
nhân tạo khổng lồ giữa biển, thì Mỹ khiến Trung Quốc bất lực không kém,
khi máy bay và chiến hạm Mỹ lượn vè vè không kiêng nể ở mọi nơi mà Trung
Quốc tuyên bố chủ quyền ở biển Đông. Không chỉ vậy, Obama nỗ lực giải
bài toán Why, russia? bằng những chính sách không nghỉ ở hậu trường. Dù
chính sách Mỹ đối với Ucraine hiện chưa rõ ràng do bị chi phối bởi các
dòng dư luận dân đen vốn bị tuyên truyền từ lâu trong quá khứ, nhưng rõ
ràng Mỹ không can thiệp quân sự, thậm chí đang giảm dần sự hỗ trợ khi
thực tế ngày một chứng tỏ chẳng có hy vọng gì có một Ucraine mạnh mẽ
thân phương Tây giáp Nga, mà chỉ có ở đó một đống đổ nát tan hoang và là
một mảnh đất màu mỡ cho cực đoan cũng như Phát xít. Putin, hơn bao giờ
hết cũng vỡ mộng với giấc mộng hướng đông, khi vấp phải một người bạn
lớn chỉ mong xiết cổ Nga chết từ từ. Thế giới ngỡ ngàng, khi Putin và
Obama bắt tay nhau giải quyết hồ sơ gai góc Iran, trong bối cảnh cuộc
chiến tuyên truyền của cả hai vẫn không ngừng nghỉ. Nhằm tranh thủ tối
đa các bước tiến gần nhau, báo chí loan tin Obama điện đàm với Putin để
nói lời cảm ơn về sự hợp tác của Nga trong câu chuyện Iran. Một điều khó
hiểu với bọn ngu đần nhưng là điều được đám chóp bu dự đoán từ lâu và
chỉ còn chờ ngày diễn ra trên thực tế. Đúng như nhận định của anh Lãng
trong hai thiên Lãng luận đã trích dẫn: "cả Mỹ và Nga đều sẽ phải tìm
cách tái thiết lập quan hệ song phương, sau một loạt chính sách sai lầm,
bởi đó là xu hướng tất yếu nằm dưới sự chi phối của quyền lợi quốc gia
mỗi phía".
Đây là một bước lớn tiến đầu tiên
trong chặng đường hòa giải hai bên. Đức và Pháp sẽ đóng vai trò tích cực
hơn trong cả tiến trình. Dù rằng lò lửa Ucraine sẽ vẫn là một rào cản
không dễ san bằng, nhưng càng ngày nhiều người Nga càng nhận ra rằng,
việc có một lò lửa ở ngay sát bên mình không những không đem lại lợi
ích, trái lại chỉ hàm chứa những nguy cơ ngày một lớn theo thời gian.
Với
nước Mỹ, việc giải quyết xong hồ sơ Iran khiến nguồn lực Mỹ rảnh giang
hơn trước rất nhiều. Và với những bước tiến lớn đầu tiên để giải bài
toán ám ảnh Why, Russia? Obama ngày càng có nhiều nguồn lực trong tay
cho kế hoạch phía Đông. Mỹ sẽ thành công khi nó thiết lập xong TPP, và
duy trì đủ năng lực quân sự khống chế Thái Bình Dương để bảo đảm an toàn
cho các dòng thương mại chảy ra và chảy vào trong lòng nước Mỹ.
Những
xu hướng lớn trên thế giới, rất may mắn, lại phù hợp với dòng chảy lợi
ích của người Việt Nam. Đây là lần đầu tiên sau 70 năm chiến tranh loạn
lạc và ngu đần, người Việt Nam có cơ may hòa nhập vào dòng chảy chung
của nền văn minh nhân loại, hứa hẹn thịnh vượng và hòa bình. Tất nhiên,
chúng ta sẽ phải giải bài toán của riêng mình, anh tạm gọi là How,
Vietnam? sẽ được bàn tới trong thiên Lãng luận bàn về chính sách chiến
lược phát triển kinh tế và giữ nước của Việt Nam trong thế kỷ 21, mà
chính anh cũng chưa biết lúc nào anh viết :P