Thứ Bảy, 4 tháng 12, 2010

Chính trị và quyền lợi số đông

Nhân có ý kiến của một bạn thắc mắc về một bài viết gần đây của anh liên quan đến tình hình Việt Nam, trong đó có câu hỏi, tại sao, Dũng bạn thân anh nhiều sai lầm thế, nhưng anh Lãng lại cho rằng bạn anh nên tiếp tục tại vị trong hàng ngũ cầm quyền tối cao? Phải chăng anh Lãng tiền hậu bất nhất, và chồng chéo nhau về những giải pháp?

Đây là một câu hỏi đúng, nhưng ngây thơ. Nó phù hợp cho những người còn ít va chạm với những tồn tại đích thực trong cuộc sống. Không phải tự nhiên mà Bill Gates đưa ra lời nhận định đầy triết lý: "Cuộc sống ai cũng mong muốn những điều tốt và loại bỏ những điều xấu xa, nhưng người ta cần học cả cách chấp nhận và sống chung với cái xấu xa ấy nữa”. Bản thân cuộc sống không phải là những mệnh đề toán học, nơi logic ngự trị tuyệt đối và có những tiêu chí rõ ràng để xác định đâu là một định đề đúng hoặc sai. Chính trị, bản chất của nó là nghệ thuật nô dịch và cai trị con người, càng không có chỗ cho những khái niệm đúng hay sai tuyệt đối.
Một bạn thân của anh, bố già Lý Quang Diệu của Singapore, một elite man của châu Á, cảm thán lúc cuối đời : “Không phải mọi điều tôi làm đều đúng và tốt đẹp. Tôi từng đưa ra những quyết định xấu xa, thậm chí là vi hiến, khi từng cầm tù những người bạn bè quen mà không qua xét xử. Nhưng những điều tôi làm, đều để nhắm tới những mục tiêu cao cả”. Lý là một chính trị gia hết sức thành công, một lãnh tụ của người dân Singapore, và thực sự là cha già của quốc đảo này, Lý đã dùng cả cuộc đời mình để chứng minh thực tiễn rằng Lý và cộng sự luôn sống để cống hiến cho lợi ích quốc gia. Nhưng cuộc đời của Lý cũng có không ít khoảng đen, những điều xấu mà Lý buộc phải làm. Đơn giả bởi đó là cuộc đời, chúng không phải những tiêu chuẩn đạo lý theo sách vở. 

Cái xấu, trong chính trị, do đó tồn tại vô cùng phổ biến. Những ngôn từ cao đẹp, với những giá trị đẹp đẽ và những viễn cảnh huy hoàng, thường đều là những thủ đoạn mị dân dùng để tuyên truyền và lừa bịp đám dân đen ngu dốt. 

Chính trị Việt Nam, do đặc điểm thể chế của nó, đã làm băng hoại tài năng và thoái hóa về đạo đức. Tham nhũng giờ đây là một căn bệnh ăn sâu vào bộ máy từ thấp tới cao, nguồn thu nhập chủ yếu của công chức tại vị hầu hết đều đến từ ngoài đồng lương chính thức. Trên con thuyền của những kẻ cầm quyền, đều chất đầy những kẻ dựa vào quyền lực để vơ vét tài sản cá nhân, một cách trực tiếp hoặc gián tiếp thông qua hệ thống công ty sân sau, của con em, hay các thành phần thân hữu. Lấy đâu ra một chính trị gia có tâm có đức trong bối cảnh ấy? Thậm chí ngay cả nếu thành phần ấy mà có tồn tại, thì cũng sẽ bị những kẻ khác trên con tàu quyền lực ném xuống biển vì dám chơi trái với lệ chung. Đây là một bức tranh toàn cảnh, một thực trạng mà xã hội phải thừa nhận, thậm chí chấp nhận. 

Một số thằng ngu thường hô hào rằng, thể chế tồi tệ đến thế, cần đập bỏ nó đi và xây dựng một thể chế mới. Nghe rất có lý nếu đối chiếu với những tiêu chí đúng sai giấy lộn, nhưng đầy ngu ngốc vì chúng ta đang đề cập đến một vấn đề ảnh hưởng tới cuộc sống của gần 100 triệu con người, trong đó, có những quyền lợi thuộc về cái sống và cái chết. 

Chúng ta luôn muốn xã hội tốt lên, nhưng phải có đủ tầm nhìn xa, và đủ sự thông thái để hiểu rằng một xã hội tốt ngay là điều bất khả. Thậm chí phải đủ kiên nhẫn để học cách sống chung với những thứ xấu xa, cải biến nó dần dần để hướng tới một tương lai tốt đẹp.

Đấu đá trong Bộ chính trị  Việt Nam giữa các bạn anh chỉ là một phần nhỏ của vấn đề. Nếu các bạn cũng có cùng tầm nhìn như anh, các bạn sẽ thấy rằng những mục tiêu mà những người sáng suốt ủng hộ không nhằm hướng tới một cái đúng hay cái sai tuyệt đối về lý thuyết, mà là nhắm tới những giải pháp có thể thực thi và cải thiện quyền lợi số đông.
 
Các bạn cho rằng có thể và nên loại bỏ một nhân vật chính trị đầy quyền lực khỏi hệ thống chăng? Đặt ra câu hỏi này, đã là một sự ngu đần. Bởi đơn giản đó là điều bất khả. Chính trị Việt Nam chưa có điều kiện và chưa đủ trưởng thành để làm được những điều như vậy. Cuộc đấu giữa những kẻ đang nắm quyền khi bị dồn tới chân tường, có thể gây những tổn hại sâu sắc đến tính ổn định quốc gia, và sự thiệt thòi tất nhiên không bao giờ ở phần của những kẻ mà gia tài đã đủ giàu để thoát khỏi mọi biến cố. Thiệt thòi, luôn thuộc về đám dân đen. Cố nhiên còn một loại người nữa, giống như anh, cũng sẽ chẳng bao giờ thua thiệt vì đó là một thứ người có đủ thủ đoạn, đểu giả và đủ tài năng để tồn tại ăn trên ngồi chốc trong mọi hoàn cảnh. Chúng ta đang tư duy theo cách duy trì lợi ích số đông, chứ không phải bàn đến những mục tiêu lý thuyết, đẹp, nhưng ảo tưởng.
Thay vì việc đưa ra những đề nghị mang tính phá hoại, hãy biết kiên nhẫn chấp nhận cái xấu và đưa ra những giải pháp có tính thực tiễn hơn. Nói đúng hơn, là những giải pháp có thể nâng cao lợi ích dân đen, nhưng, điều kiện tiên quyết là, giải pháp ấy phải có tính khả thi, tức là nó có điều kiện để làm được trên thực tế. 

Anh ủng hộ Dũng bạn thân anh lên vị trí chủ tịch nước. Đơn giản, bởi trước hết, muốn loại bạn anh khỏi hàng ngũ tối cao là điều không thể. Bạn anh có đủ thế lực gây tổn thương đến mọi đối thủ, bởi các đối thủ này điểm xấu cũng chẳng mấy kém gì bạn thân anh. Hơn nữa, bạn anh chứng minh được khả năng trong lĩnh vực ngoại giao chính trị, qua những thành tựu có tính đột phá Việt Nam có được trong câu chuyện ở Biển Đông và quan hệ với các cường quốc cựu thù. Dũng tại vị ở hàng ngũ lãnh đạo tối cao sẽ là điều cần thiết để đảm bảo tính xuyên suốt của các cam kết quốc tế mà Dũng có tham gia với vai trò quan trọng. 

Anh Lãng chỉ bàn đến những gì có tính thực tiễn, chứ không bàn đến những câu chuyện thuộc về ảo tưởng. 
Sẽ phải mất một thời gian dài để xã hội Việt Nam trưởng thành, có một hệ thống chính trị vì con người nhiều hơn. Trong thời gian ấy, cần học cách chấp nhận với những thứ xấu xa. Miễn sao, các bạn, nghĩa là bọn con bò, luôn không buông xuôi. 

Anh chỉ có một ham muốn, một ham muốn tột bậc, đó là đại bộ phận người dân Việt Nam, một ngày nào đó đều có đủ tầm nhìn và tri thức, để là một con người tự chủ như anh, nghĩa là đều mang tầm lãnh tụ. Bởi lúc đó, cũng là lúc Việt Nam ngồi ngang hàng với mọi cường quốc. Nhưng cũng giống như câu chuyện đúng sai trong chính trị, đó là một mong muốn bất khả thi trong hiện tại và một tương lai còn xa. Các bạn cần học cách sống chung với anh, và anh cũng cần học cách sống chung với một bọn con bò mà thực lòng anh luôn quý mến